Tôi vẫn nhớ sự sung sướng tột cùng trong giây phút đầu tiên khi bế đứa con trai đầu lòng, cháu Ðức. Lúc nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé, dễ thương của cháu, tôi không thể tưởng được có niềm vui nào lớn hơn lúc đó. Chồng tôi, anh Phát và tôi đang chơi đùa với cháu thì một người bạn cũ ghé ngang thăm chúng tôi.
”Chị có công rất nhiều,” Bà Bình gật gù và nói như thế.
Tôi trả lời, “Nó thật dễ thương phải không chị?”
”Tôi không muốn nói thế,” bà nói tiếp. “Với một xã hội nhiều băng hoại, cần sa ma tuý, càng ngày càng nhiều con nít sống trong nghèo khổ, càng ngày chúng ta càng thấy nhiều cảnh chém giết... Thành thật mà nói, tôi nghĩ anh chị sẽ mất rất nhiều công lao. Anh chị thật can đảm để sinh một đứa con.”
Ðứa bé nhỏ xíu bỗng nhiên như nặng ngàn cân. Cánh tay tôi thấy rã rời và sự sung sướng tột cùng đã bị thay thế bằng cái âu lo.
”Tôi tin là anh chị phải lo lắng nhiều để dậy dỗ cháu,” bà Bình mỉm cười nói. Bà chúc mừng chúng tôi và ra về.
Tôi lo lắng nói với chồng, “Anh ơi, em đâu có nghĩ đến những điều như chị ấy nói.”
Anh Phát an ủi tôi và hứa sẽ săn sóc cháu Ðức, và coi việc giáo dục cháu là điều quan trọng nhất ngay khi cháu chập chững bước đi. Càng nhủ với lòng mình rằng chúng tôi sẽ chăm sóc cháu Ðức cẩn thận bao nhiêu, chúng tôi càng lo lắng bấy nhiêu.
Rồi Dì phước Châu đến thăm chúng tôi. Bế cháu trong tay, dì reo lên mừng rỡ, “Ô, chị có một đứa con thật kháu khỉnh.”
Tôi trả lời nhát gừng, “Dạ, con biết.”
Nhìn tôi, dì muốn biết tại sao với một biến cố vĩ đại thế này, tôi lại có vẻ buồn rầu như vậy. Tôi giải thích cho dì rằng công việc làm cha mẹ thật khó nhọc và tỉ mỉ kể ra những căn bệnh của xã hội mà chúng tôi cần chuẩn bị cho cháu để nó sẽ đương đầu sau này. Tôi kết luận, “Con không muốn một lầm lỗi nào khi cháu lớn lên.”
Dì im lặng đôi chút và nói, “Chị có nghĩ là Thiên Chúa ban cho chị một món quà sự sống tuyệt vời như thế để chị săn sóc và rồi khoán trắng cho chị không? Không phải như vậy đâu, dù chỉ một giây phút. Em bé này là một sự lạ lùng do bàn tay Thiên Chúa, và nó thuộc về Ngài. Thiên Chúa sẽ ở với anh chị và cháu Ðức mỗi ngày trong đời sống. Hãy mở lòng để Chúa hướng dẫn và hãy biết rằng Thiên Chúa ở với anh chị và ban cho anh chị sức mạnh, sự can đảm và ơn sủng để trở nên một cha mẹ tốt lành!
“Mỗi khi chị phải xa cháu và lo lắng về cháu thì hãy nhớ rằng Thiên Chúa ở với cháu. Lần đầu tiên khi chị giao cháu cho người giữ trẻ baby-sitter, hãy nhớ rằng Chúa ở với cháu. Khi chị đưa cháu lên xe bus đi học lần đầu tiên, hãy nhớ rằng Chúa ở với cháu. Khi cháu lớn lên, chị giao chìa khoá xe cho cháu, cũng hãy nhớ rằng Chúa ở với cháu.”
Và rồi Dì Châu yêu cầu chúng tôi làm dấu thánh giá trên trán của cháu Ðức như để nhắc nhớ đến sự hiện diện yêu thương của Chúa trong đời sống chúng tôi. Hãy làm như vậy mỗi ngày cho đến khi cháu Ðức lớn lên và rời bỏ căn nhà của anh chị. “Chúa chúc lành cho con và gìn giữ con nhé,” vừa nói Dì Châu vừa làm dấu thánh giá trên trán cháu. Ngay khi tôi làm dấu thánh giá trên trán của cháu và lập lại lời của dì, tôi cảm thấy một niềm vui lớn lao, không còn quá lo âu nữa.
Bây giờ cháu Ðức đã ở lớp trung học, và chúng tôi vẫn còn làm Dấu Thánh Giá trên trán cháu mỗi tối trước khi đi ngủ, hay trước cửa khi tiễn cháu đi cắm trại qua đêm. Có lúc, tôi nghĩ cháu Ðức đã quá lớn để tôi làm cái công việc này, nhưng nếu tôi quên, cháu lại nhắc, “Con biết điều này rất có ý nghĩa với mẹ.”
Tôi thật cám ơn Dì Châu đã thăm chúng tôi. Dì đã hướng bổn phận làm cha mẹ của chúng tôi về Thiên Chúa. Chúng tôi nhận ra rằng điều quan trọng nhất phải chia sẻ với cháu Ðức ngay giây phút đầu đời là đức tin. Là cha mẹ, chúng ta chuẩn bị tâm hồn các con cho hạt giống đức tin được thấm nhập và lớn lên qua tình yêu, sự kiên trì, sự kiên nhẫn và sự tín thác của chúng ta. Tất cả những thời gian chúng ta cực nhọc để thay tã cho con, cho chúng ăn và ru chúng ngủ đều phản ảnh sự chăm sóc yêu thương của Thiên Chúa dành cho chúng. Chúng ta là những gương mẫu sống động của tình yêu Thiên Chúa.
Dùng những nghi thức quen thuộc trong gia đình như làm Dấu Thánh Giá trên trán con cái sẽ giúp bạn bộc lộ và chia sẻ đức tin của bạn. Những nghi thức quen thuộc này sẽ kiên cường tình gia đình trong đời sống con cái. Hãy chọn một nghi thức mà bạn thấy thoải mái và bắt đầu nghi thức này càng sớm càng tốt.
Hãy hát cho con nghe. Bất kể giọng bạn có tệ cách mấy thì đối với con cái cũng thật tuyệt diệu. Hãy bắt đầu bằng những bài ru con hay những bài hát bạn thích nhất.
Trong bữa ăn, hãy cầm lấy bàn tay của chúng để chắp lại và cầu nguyện. Con của bạn sẽ cảm thấy thích thú khi được dự phần và bắt đầu nhận thức được sự quan trọng của việc cầu nguyện. Khi cầu nguyện, hãy từ tốn và dùng những lời yêu thương.
Hãy họp nhau trong bữa ăn càng nhiều càng tốt, cũng như những sinh hoạt khác của gia đình, tỉ như cùng đi bộ hay chơi đùa. Quãng thời gian này có thể không luôn đằm thắm nhưng nó đem lại cho mọi người trong gia đình một cảm nhận hợp nhất và biết lo lắng cho nhau.
Hàng ngày hãy cầu nguyện cho con cái và người bạn đường, và thỉnh thoảng nói với họ rằng bạn luôn cầu nguyện cho họ.
Quan trọng nhất, mỗi ngày hãy nhớ rằng Chúa ở với bạn và sẽ ban cho bạn sức mạnh, sự khuyến khích và ơn sủng để trở nên một cha mẹ tốt lành.