Chúng ta nâng chén của mình lên để cùng mở lòng ra với cuộc đời.
Ở Daybreak, dâng mừng đích thực là một phần đời sống cộng đồng. Chúng tôi mừng lễ kỷ niệm, mừng những người mới tới, những người ra đi, sinh nhật và tưởng niệm, khấn dòng hay tái khấn dòng.
Các ngày lễ cũng rất nhiều, đánh dấu những biến cố vui vẻ và thường có các mục để vui chơi: ăn uống, ca hát, nhảy, hoạt náo, vui cười, các bài diễn văn tùy theo dịp. Nhưng dâng mừng không đơn giản chỉ là một ngày lễ. Đối với mỗi người trong chúng tôi, đó là một dịp đánh dấu bởi cuộc lễ ghi nhớ một biến cố vui hay buồn, và để chúng tôi thắt chặt mối dây quan hệ với nhau. Để dâng mừng, phải nâng chén cuộc đời của mình lên cho mọi người thấy, xác định nó trong thực tế và để biết ơn những gì cuộc đời mang đến cho mình.
Một trong các lễ dâng mừng thật cảm động là dịp ra mắt sách “Quyển sách câu chuyện cuộc đời” của Bill. Một quyển sách gom lại các hình ảnh, hình vẻ, các sự việc, các thơ trao đổi, đại loại như một quyển tiểu sử. Khi Bill đến Daybreak, anh mới mười sáu tuổi, gia tài kỷ niệm của anh chẳng có bao nhiêu. Tuổi thơ ấu của anh bị xao động và thiếu tình thương. Quá khứ đau thương nhưng anh quên nó. Đó là một con người không có quá khứ.
Nhưng hai mươi lăm năm sống ở Daybreak làm cho anh dần dần trở thành một con người khác hẳn. Anh có nhiều bạn. Anh giao thiệp thân mật với một gia đình, anh có thể đến thăm họ vào dịp cuối tuần và những ngày lễ, anh vào câu lạc bộ chơi bowling, anh học làm đồ gỗ, anh đi du lịch khắp nơi với tôi. Qua năm tháng, anh xây dựng một đời sống đáng để nhớ lại. Anh có được một tự do nội tâm, nơi anh vin vào để có can đảm nhớ lại những kỷ niệm đau đớn tuổi thơ ấu và nhận biết cha mẹ sinh ra anh, họ đã yêu thương anh, mặc dù họ có những giới hạn của họ. Bây giờ, anh có một cuộc đời đẹp để kể. Nhiều bạn bè viết cho anh cảm nghĩ của họ về anh, một vài người gửi hình hay những bài báo nói về những việc mà họ có tham dự, người khác vẽ tranh diễn tả tình yêu của họ đối với anh. Sau sáu tháng làm việc, quyển sách đã xong và bây giờ là lúc dâng mừng, không phải chỉ vì quyển sách, nhưng quyển sách là dấu hiệu tượng trưng cho đời sống của Bill.
Nhân dịp này, nhiều người đến nhà nguyện, là nơi tổ chức để dâng mừng với Bill. Anh cầm quyển sách trên tay, nâng lên cho mọi người cùng thấy. Đó là quyển album đẹp, làm rất tỉ mỉ và có nghệ thuật. Vừa là quyển sách của anh, nhưng cũng là công việc của nhiều người. Lúc đó, chúng tôi chúc lành cho quyển sách và cho Bill. Tôi cũng đã cầu nguyện để có nhiều người thấy đây là một người đáng kể và anh đã sống một cuộc đời phong phú.
Tôi cũng cầu nguyện cho Bill nhớ lại tất cả những giây phút vui cũng như buồn của cuộc đời anh, với một quả tim biết ơn. Mắt anh lưng tròng. Sau lời cầu nguyện, khi tôi ôm anh vào lòng, anh bật lên khóc nức nở. Tất cả những người hiện diện, làm thành một vòng chung quanh chúng tôi, họ hiểu tấm lòng của anh và chia sẻ xúc cảm của anh. Cuộc đời của anh được giương lên để mọi người thấy và anh đã tin, đã chứng tỏ đó là cuộc đời mà anh có thể biết ơn. Bây giờ quyển sách là hành lý của anh khi chúng tôi đi du lịch với nhau. Anh tin chắc đời sống của anh không phải là cái gì làm anh xấu hổ. Ngược lại, đó là một ơn huệ mà anh phải làm cho mọi người biết.
Khi nâng chén buồn phiền và vui tươi của chúng ta cho người khác thấy, chén đó trở thành chén sự sống. Chúng ta sống những cuộc đời vụn vỡ, bởi vì chúng ta thích quên những kinh nghiệm khó nhọc mà chúng ta phải đối diện. Gánh nặng của quá khứ thường làm chúng ta xấu hổ và có mặc cảm tội lỗi, gần như quá nặng không thể gánh được, và như thế là chúng ta đè nén một phần đời của chúng ta, và qua sự kiện này, chúng ta chỉ sống có một nữa cuộc đời.
Để có thể nhận biết những gì chúng ta sống là tạo nên đời chúng ta, và để sống trọn vẹn, chúng ta thật sự cần nhau. Chúng ta cần nhau để vượt lên mặc cảm xấu hổ và tội lỗi, để biết ơn các thành công, các thực hiện cũng như các thất bại và những điều thiếu sót của chúng ta. Đừng kềm lại nước mắt, cứ để nó tuôn trào, nước mắt của đau khổ cũng như nước mắt của hạnh phúc. Những giọt nước mắt này như nước mưa rơi trên mảnh đất khô cằn: đó là dấu hiệu bảo đảm cho mùa màng phong phú. Khi mở lòng ra với nhau, tất cả những gì chúng ta sống sẽ là miếng đất đầy hứa hẹn cho tương lai.
Ngoài những lời chúc trao đổi cho nhau, những lời nói dễ thương, nâng chén “cuộc đời” là nhận biết tất cả những gì đến với chúng ta là ân huệ và chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ. Chắc chắn biết ơn những việc tốt đến với chúng ta để chúng ta là những con người như hiện nay thì dễ dàng hơn là biết ơn tất cả những gì xảy đến cho chúng ta. Dù vậy, lòng biết ơn làm đời chúng ta phong phú, bởi vì nó xóa tan cay đắng, chua xót, hối tiếc, ham muốn và ước muốn trả thù.
Chủ nghĩa cá nhân điên cuồng, “mỗi người vì mình”, quyết chí “tự xoay xở' và tự đủ cho chính mình là những nét đặc biệt của xã hội này đã ngăn không cho chúng ta nâng chén đời sống của mình. Nhưng mỗi lần chúng ta dám vượt lên các e ngại, chấp nhận mình mỏng giòn và chứng tỏ điều đó, đời sống chúng ta và đời sống của những người khác sẽ triển nở một cách không ngờ.