Hãy bắt đầu và chấm dứt một ngày với sự cầu nguyện.
Hãy đến với Thiên Chúa như một đứa bé. Nếu bạn thấy khó để cầu nguyện, bạn có thể nói, "Xin Thần Linh hãy ngự đến để hướng dẫn con, bảo vệ con, cho tâm trí con trong sáng để có thể cầu nguyện." Hay, nếu bạn cầu nguyện với Ðức Mẹ, bạn có thể nói, "Lạy Mẹ Maria, Mẹ Chúa Giêsu, xin là mẹ của con ngay bây giờ, xin giúp con cầu nguyện."
Khi cầu nguyện, hãy cảm tạ Thiên Chúa vì tất cả những quà tặng của Người, bởi vì mọi sự là của Người và ơn sủng là từ Người. Linh hồn bạn là quà tặng của Thiên Chúa. Nếu bạn là người Công Giáo, bạn có thể đọc kinh Lạy Cha, kinh Kính Mừng, lần chuỗi Mai Khôi hay đọc kinh Tin Kính -- là những kinh phổ thông. Nếu bạn và gia đình có những ý nguyện riêng thì hãy cầu nguyện cho những ý nguyện đó.
Nếu bạn tín thác vào Thiên Chúa và sức mạnh của sự cầu nguyện, bạn sẽ vượt qua mọi tâm tình nghi ngờ, sợ hãi và cô đơn mà người ta thường cảm thấy. Nếu có điều gì làm bạn bối rối, bạn có thể đi Xưng Tội (nếu bạn là Công Giáo) và trở nên trong trắng, bởi vì Chúa Giêsu tha thứ mọi sự qua vị linh mục. Ðó là món quà tuyệt vời của Thiên Chúa khi chúng ta bước vào toà Hoà Giải với đầy tội lỗi và bước ra với sự trong trắng. Tuy nhiên, dù bạn có Xưng Tội hay không, dù bạn là Công Giáo hay không, ít nhất bạn phải biết cách "Xin Lỗi" Thiên Chúa.
Mỗi tối trước khi đi ngủ bạn phải kiểm điểm lương tâm (bởi vì bạn không biết có còn sống đến sáng mai không!). Bất cứ gì làm bạn bối rối, hay bất cứ gì sai trái bạn đã làm, bạn cần phải sửa chữa lại. Thí dụ, bạn đã lấy trộm cái gì đó, thì bạn phải tìm cách trả lại. Nếu bạn làm ai đau khổ, hãy cố đền đáp cho họ; hãy trực tiếp làm cho họ. Nếu bạn không thể đền đáp kiểu đó, ít nhất là đền đáp cho Thiên Chúa bằng cách nói rằng, "Con thật sự hối lỗi." Ðiều này quan trọng vì nếu chúng ta hành động vì yêu thương thì chúng ta phải đền bù. Bạn có thể nói, "Lậy Chúa, con xin lỗi vì đã xúc phạm đến Ngài và con hứa sẽ cố gắng không xúc phạm đến Ngài nữa." Thật sung sướng khi không bị vướng mắc, khi tâm hồn được trong trắng. Hãy nhớ rằng Thiên Chúa đầy lòng thương xót, Người là người cha đầy thương xót của tất cả chúng ta. Chúng ta là con của Người và Người sẽ tha thứ và quên đi nếu chúng ta nhớ làm như vậy.
Hãy kiểm điểm tâm hồn mình trước hết, để xem có quên tha thứ cho ai, vì làm sao chúng ta có thể xin Thiên Chúa tha thứ cho chúng ta nếu chúng ta không tha thứ cho người khác? Hãy nhớ rằng, nếu bạn thật sự sám hối, thật sự muốn thi hành điều đó với tâm hồn trong sạch, bạn sẽ được trong trắng trong ánh mắt của Thiên Chúa. Người sẽ tha thứ cho bạn nếu bạn thật sự nói lên lỗi lầm. Bởi thế hãy cầu nguyện để có thể tha thứ những ai làm bạn đau khổ hay những người bạn không thích, và hãy tha thứ như bạn được tha thứ.
Bạn cũng có thể cầu nguyện cho công việc của người khác và giúp đỡ họ. Thí dụ, trong cộng đoàn của chúng tôi có những người chuyên giúp đỡ "cái tôi thứ hai", họ là những người dâng lời cầu nguyện cho những ai cần sức mạnh để gánh vác công việc của mình. Và chúng tôi cũng có những nam nữ tu sĩ chiêm niệm, cầu nguyện cho chúng tôi mọi lúc.
Thật nhiều câu chuyện về sức mạnh của cầu nguyện và cách mà Thiên Chúa luôn ở với chúng tôi. Một linh mục, Cha Bert White, đến thăm chúng tôi ở Calcutta vì ngài thích công việc của chúng tôi. Người đến thật đúng lúc:
"Tôi đang trên đường đến thăm công việc của Mẹ Têrêsa và các Nữ Tu Bác Ái Truyền Giáo, và tôi quyết định tham dự Thánh Lễ ở Nhà Mẹ. Khi đến cửa, tôi được một chị chào đón và nói với tôi, 'Cảm tạ Chúa, cha đã đến đây, mời cha vào.' Tôi nói, 'Tại sao chị biết tôi là linh mục?' (vì tôi không mặc áo tu sĩ), chị trả lời, 'Vị linh mục thường dâng lễ ở đây hôm nay không đến được, nên chúng con cầu xin Chúa gởi đến một linh mục khác.'"
Tất cả chúng ta cần thời giờ để thinh lặng, để suy niệm và để cầu nguyện. Nhiều người nói với tôi thật khó để tìm được sự thinh lặng trong đời sống náo nhiệt của họ.
Trước hết, Chị Theresina và Chị Kateri nhận xét và khuyên bảo về điều này:
“Tôi thấy có quá nhiều ồn ào trong đời sống hiện đại -- và vì lý do này nên nhiều người sợ sự thinh lặng. Vì Thiên Chúa chỉ lên tiếng trong thinh lặng nên đây là vấn đề lớn cho những người tìm kiếm Thiên Chúa. Tỉ như, nhiều người trẻ không biết cách suy niệm và chỉ hành động theo bản năng.
“Trong các thành phố ngày nay có quá nhiều xáo trộn và bạo lực, quá nhiều sự dữ, chán chường, và la hét, ngược với sự bình thản của đồng quê hay tiếng thác nước chảy. Dân chúng cố lấp đầy sự trống rỗng của họ bằng việc ăn uống, nghe rađiô, xem truyền hình, và bận rộn với những sinh hoạt bên ngoài. Nhưng sự trống rỗng này chỉ có thể lấp đầy bằng tinh thần, bởi Thiên Chúa. Nếu chúng ta dành thời giờ cho Thiên Chúa vào trong khoảng không này, thì sự đói khát của chúng ta có thể dễ được no thỏa chỉ bởi gặp gỡ Thiên Chúa qua sự cầu nguyện. Từ đó chúng ta có thể tăng trưởng mạnh mẽ hơn trong sự tương giao với Thiên Chúa và trong đời sống tâm linh. Nhưng cầu nguyện thì thật khó trong xã hội chúng ta, là nơi tràn ngập quá nhiều thú tiêu khiển.“
“Là một nữ tu Bác Ái Truyền Giáo tôi không có nhiều cơ hội để ở một mình. Chọn đời sống khó nghèo thường có nghĩa thiếu thốn riêng tư -- chúng tôi không có phòng riêng để cầu nguyện và suy niệm một mình. Tuy nhiên, một khi có cơ hội rảnh rỗi nguyên ngày thì điều đầu tiên tôi muốn làm là đọc sách -- tôi rất thích sách và tôi thường bận rộn vì sách -- đọc thật nhiều như tôi muốn. Cuốn sách tôi tìm thấy, như một món quà của Thiên Chúa mà tôi cần đọc, là tuyển tập những bài viết của Thánh Catarina Siena. Vào thời thế kỷ thứ mười bốn ở Ý, người sống trong một hoàn cảnh tương tự như của chúng ta -- cố gắng cầu nguyện và giữ thinh lặng trong một gia đình có hai mươi lăm người con. Người viết về cách để mỗi người chúng ta có thể tìm thấy một “chỗ” trong chính chúng ta, đó là nơi để cầu nguyện và gặp gỡ Thiên Chúa. Ðiểm người đưa ra là đa số chúng ta không thể đi lên núi và ẩn náu trong hang, bởi thế chúng ta phải khám phá ra chỗ đặc biệt này trong tâm hồn. Tôi tin là chúng ta có thể và cần phải làm như người chỉ bảo. Trong những bổn phận của đời sống, chúng ta vẫn cần học cách cầu nguyện và để có thể tìm thấy một chỗ thinh lặng ngay giữa một căn nhà hay thành phố ồn ào.
“Hàng tuần, khi đi thăm những tù nhân, tôi thấy những người ở đó là những người đói khát muốn có một chỗ thinh lặng như thế. Chúng tôi thường dành thời giờ cùng cầu nguyện, và thật tuyệt vời khi thấy những người hung dữ -- nhiều người đã từng giết người và trốn chui trốn nhủi -- cúi đầu như trẻ nhỏ và cầu nguyện cách thành khẩn. Tôi biết là một khi họ đạt được trạng thái thinh lặng nào đó, họ sẽ cảm thấy thật bình an.“
Và Chị Dolores cho lời khuyên sau:
“Nếu mọi người trên thế giới để ra năm mười phút mỗi ngày ngưng làm việc để suy nghĩ, nó sẽ giúp tất cả chúng ta đi theo đường lối của Thiên Chúa, vì chúng ta cần suy niệm, hàng ngày chúng ta cần cầu xin ân sủng của Thiên Chúa, và chúng ta cần đem Người vào trong đời sống để chúng ta có thể trao ban Người cho người khác. Khi chúng ta có Thiên Chúa trong đời sống, điều ấy sẽ đem lại ý nghĩa cho cuộc sống, sẽ làm mọi sự có giá trị và sinh hoa trái nữa. Sự thiếu vắng Thiên Chúa thường kéo theo những gì kém-tuyệt-hảo trong thế giới chúng ta.“