Thánh Gia-cô-bê khuyên các tín hữu như sau:”Mỗi người phải mau nghe, đừng vội nói và khoan giận” (Gc 1,19).
Một doanh nhân trạc tuổi trung niên đang ngồi trong chiếc xe Jagua chạy khá nhanh trên một phố vắng người giữa buổi trưa hè. Từ đàng xa, ông thấy một đứa trẻ đang thập thò giữa mấy chiếc xe hơi đậu bên đường. Ông liền giảm tốc độ vì nghĩ rằng đã xảy ra một điều bất thường chi đó. Khi xe chạy ngang chỗ đứa trẻ thì ông lại không thấy ai cả. Nhưng rồi đột nhiên ông nghe một tiếng “cạch” bên cạnh như có ai đó vừa ném một viên đá trúng vào cửa hông chiếc xe mới tinh của ông. Ông liền đạp thắng gấp, rồi lập tức vòng xe quay trở lại chỗ viên đá vừa được ném ra.
Quả nhiên có một đứa trẻ khoảng 6-7 tuổi đang đứng núp bên mấy chiếc xe. Nhảy bổ ra khỏi xe, ông chạy lại nắm chặt lấy cổ đứa trẻ, đè dí đầu nó vào thân chiếc xe bên cạnh và hét to lên: ”Mày làm cái trò gì vậy hở thắng khốn?”. Cơn giận bốc lên trong đầu, ông gằn giọng nói với chú nhóc: ”Mày có biết là mày vừa làm một việc rất nghiêm trọng hay không? Rồi mày sẽ phải trả giá đắt vì viên đá của mày vừa ném ra đó!” Bấy giờ cậu bé kia liền khóc lóc năn nỉ: ”Xin lỗi ông. Cháu rất tiếc đã làm việc này, vì cháu không còn có cách nào khác tốt hơn… Thưa ông. Cháu buộc phải ném viên đá vào xe của ông để buộc ông phải dừng lại, vì cháu đã vẫy tay ra hiệu cho rất nhiều xe chạy trên đường suốt cả nửa tiếng đồng hồ rồi mà không xe nào chịu dừng lại để sẵn sàng giúp đỡ cháu….”.
Rồi với hai dòng nước mắt lăn dài trên má, cậu bé chỉ tay về phía trong nói tiếp:”Thưa ông. Đứa bé gái bị té đang nằm bên chiếc xe lăn kia chính là em gái cháu. Cháu đang lăn chiếc xe chở em về nhà thì xe gặp chỗ dốc bị trượt bánh khiến em cháu bị ngã. Cháu đã cố gắng hết sức mà không sao nâng em cháu lên qua thành xe được”. Vửa thổn thức, cậu bé vừa năn nỉ ông: ”Thưa ông, xin ông giúp cháu đặt em gái cháu vào trong chiếc xe lăn. Nó đang bị đau và quả thật nó lại quá nặng đối với cháu!”.
Tiến lại bên bé gái bị ngã, người đàn ông đã cố nuốt trôi một thứ gì đó đang chẹn ngang cổ họng của mình. Ông ta dựng chiếc xe lăn lên, đặt đứa bé vào trong xe. Rồi rút chiếc khăn trong túi ra phủi sạch các vết dơ trên quần áo. Bấy giờ ông nghe thấy tiếng thằng bé nói: ”Cháu rất cám ơn ông đã giúp cháu. Xin Chúa trả công bội hậu cho ông”. Ông doanh nhân thoáng nhìn thấy ánh mắt biết ơn trên khuôn mặt thằng bé trước khi nó quay mặt đẩy em gái đi về phía những ngôi nhà gần đó. Người đàn ông cứ nhìn theo hai đứa bé mỗi lúc một xa dần. Sau cùng ông bước chậm chạp về phía chiếc xe của mình. Ông có cảm giác như đó là một đoạn đường khá dài…
Về sau, dù đã nhiều lần mang chiếc xe đi sơn sửa lại, nhưng ông luôn bảo thợ chừa lại vết lõm mà viên đá của cậu bé kia đã để lại trên thành xe. Ông muốn giữ vết lõm ấy như một chứng tích nhắc nhở mình rằng: ”Khi bị ai đó ném một viên đá hay một lời đả kích, tức là họ đang bị tuyệt vọng và đang rất cần một sự quan tâm giúp đỡ”.(Viết theo Quick inspirations).
Lạy Chúa Giêsu. Xin giúp chúng con biết lắng nghe những tiếng kêu cứu của những người đang đau khổ thể xác cũng như tâm hồn và sẵn sàng chạy đến giúp đỡ phục vụ họ như phục vụ chính Chúa, khi xưa đã bị bỏ rơi trên thập giá. Xin đổ ơn Thánh Thần giúp chúng con trở thành những chứng nhân của Tin Mừng cứu độ qua thái độ khiêm tốn và sẵn sàng phục vụ tha nhân, hầu sau này trong giờ phán xét chúng con sẽ được Chúa xếp vào hàng chiên ngoan và được hưởng hạnh phúc với Chúa đời đời.- AMEN