Chúa Cha Tối Cao và Bất Diệt, khi nhìn đến linh hồn này với lòng thương xót, đã đáp trả lời cầu xin và ao ước của bà cho Hội Thánh. Người xác nhận rằng ao ước thánh thiện và thỉnh cầu chính đáng của bà đáng được lắng nghe. Thiên Chúa, là Chân Lý Tối Cao, hứa sẽ chu toàn lời Người và thỏa đáp sự khao khát của bà. Người giải thích rằng sự tuân phục được thấy trọn vẹn trong Ngôi Lời, Con duy nhất của Người, Đức Giêsu Kitô, Người đã làm gương cho sự tuân phục tuyệt hảo bởi sẵn sàng cam chịu Thánh Giá. Nguyên do của sự bất tuân được nhận biết là sự kiêu ngạo, phát sinh từ sự ích kỷ, mà nó đã đưa người đầu tiên, Adong, đến sự bất tuân Thiên Chúa. Kiên nhẫn là dấu chỉ của sự vâng phục, trong khi thiếu kiên nhẫn có nghĩa thiếu vâng phục.
Thiên Chúa giải thích rằng sự vâng phục có thể duy trì trong hai cách: một cách trọn hảo hơn và một cách tốt tổng quát. Không ai có thể đạt đến sự sống đời đời mà không có sự tuân phục, vì cánh cửa Thiên Đường được mở ra bởi chìa khóa vâng phục, trước đây bị niêm phong bởi sự bất tuân của Adong. Bởi động lực là sự thiện hảo vô cùng, Thiên Chúa đã trao chìa khóa vâng phục này cho Đức Giêsu Kitô, Người trở nên người canh gác cửa Thiên Đường. Đức Giêsu đã để lại chìa khóa này với người đại diện của Người ở trần gian, là người mà mọi người phải vâng lời cho đến chết để tránh sự đọa đầy.
Sự tuân phục lớn lao của Đức Kitô được thúc đẩy bởi tình yêu của Người để vinh danh Thiên Chúa và cứu độ nhân loại, mà nó phát sinh từ cái nhìn rõ ràng của Người về bản chất Thiên Chúa và Ba Ngôi bất diệt. Sự trung thành của Đức Kitô đối với Thiên Chúa đã đưa Người đến việc quý mến sự vâng phục được soi sáng bởi ánh sáng vinh quang. Sự kiên nhẫn, tinh túy của sự vâng phục, chứng tỏ linh hồn có thực sự yêu mến Thiên Chúa và có ở trong tình trạng ơn sủng hay không. Đức ái, là mẹ của sự kiên nhẫn, được nối kết chặt chẽ với sự vâng phục, và sự khiêm tốn nuôi dưỡng cả hai nhân đức này.
Sự vâng phục, chìa khóa cửa Thiên Đường, thì cần thiết để chứng tỏ sự trung thành của một người đối với Thiên Chúa. Mọi người buộc phải vâng theo các giới răn của luật, mà chính yếu là yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự và yêu mến tha nhân như chính mình. Tuân giữ giới răn chính yếu này bảo đảm sự tuân giữ mọi giới răn khác. Đức Giêsu đặt chìa khóa vâng phục vào tay của vị đại diện của Người ở trần thế, và nó còn được trao cho mỗi người qua bí tích Rửa Tội. Tuy nhiên, chìa khóa này phải được sử dụng với ánh sáng đức tin và bàn tay yêu thương để mở cửa Thiên Đường.
Sự bất tuân, có gốc trong sự ích kỷ và kiêu căng, tiêu hủy chìa khóa vâng phục. Đức Giêsu, qua sự hy sinh của Người, đã sửa chữa chìa khóa này, giúp nhân loại tu bổ nó với ơn sủng và ý muốn tự do. Những ai cầm chìa khóa này mà không có sự khiêm tốn hay ao ước làm hài lòng Thiên Chúa thì có nguy cơ đánh mất nó. Sự thiếu kiên nhẫn là một dấu hiệu thiếu vâng phục trong linh hồn. Sự vâng phục, phát sinh bởi lòng bác ái và được dựa trên đức tin, đem lại bình an và yên tịnh, giúp cho linh hồn không nao núng trước các cơn bão trong đời sống.
Sự vâng phục là một hành trình nhân đức dẫn đến sự cứu độ mà không mệt mỏi hay bị hiểm nguy. Nó làm người ta sống phù hợp với Đức Giêsu, là đấng cam chịu thập giá mà không từ bỏ sự vâng phục hay giáo lý của Người. Sự khiêm nhường đích thật, nó gìn giữ người ta khỏi thèm muốn của cải người khác, đi theo sự vâng phục. Sự vâng phục sinh kết quả đem lại sự sống cho chính mình và người khác, đem lại niềm vui, nghị lực, và kiên nhẫn. Nó là viên ngọc ẩn giấu, bị thế gian khinh chê nhưng dẫn đến sự tự do và thoát khỏi sự nô lệ cho thú vui nhục dục.
Thiên Chúa đối chiếu số phận của sự vâng phục và bất tuân phục. Người bất tuân, giống như con ngựa không cương, sa ngã vào tội lỗi, cảm nghiệm sự khốn khổ và tối tăm. Tuy có thể sám hối, thói quen tội lỗi từ lâu khiến cho khó khăn. Người bất tuân chịu đựng sự đau khổ không thể chịu nổi vì thiếu kiên nhẫn và vì vẩn đục của ích kỷ và kiêu căng. Ngược lại, người vâng phục tìm thấy bình an và niềm vui trong sự sống đời đời, được mặc cho sự bình an toàn hảo. Người vâng phục, được hướng dẫn bởi máu Chiên và chìa khóa vâng phục, tránh được sự tối tăm và khốn khổ dành cho người bất tuân phục.
Một số linh hồn, bừng cháy với tình yêu vì muốn vâng phục và ghét bỏ ích kỷ, tìm kiếm sự tuân phục toàn hảo hơn ngoài các giáo huấn thông thường. Họ chấp nhận sự vâng phục đặc biệt qua dòng tu hay bởi quy phục ý muốn của họ cho người khác, tìm cách tiến mau đến sự vâng phục. Những linh hồn này, được thúc giục bởi tự ghét mình và ao ước chế ngự ý riêng của mình, tìm thấy chỗ của họ trong dòng tu, là con tầu được Chúa Thánh Thần sắp đặt để đưa các linh hồn đến sự cứu độ. Con tàu này, được hướng dẫn bởi Chúa Thánh Thần, vẫn không bị thiệt hại bất kể những vi phạm của các đối tượng của nó.
Một linh hồn tiến triển từ sự vâng phục tổng quát đến đặc biệt nhờ ánh sáng đức tin, nhận biết tình yêu không thể diễn tả của Thiên Chúa và sự mong manh của mình. Tìm cách đền bồi cho Thiên Chúa, bà tìm kiếm dòng tu, là con tàu được Chúa Thánh Thần thiết lập để dẫn các linh hồn đến sự toàn hảo. Trong con tầu này, linh hồn chết đi bản thân và đạt được sự toàn hảo qua việc luyện tập vâng phục. Con tàu này thì phong phú trong sự cấp dưỡng, bảo đảm những ai tuân giữ mệnh lệnh thì không bao giờ thiếu thốn. Tuy nhiên, sự hôi thối của ích kỷ dẫn đến sự bất tuân và bần cùng.
Các dòng tu, được thiết lập bởi Chúa Thánh Thần, là các con tầu để dẫn dắt các linh hồn đến sự cứu độ. Mỗi dòng có nền tảng độc đáo, tỉ như nghèo khó của T. Phanxicô, và ánh sáng khoa học của T. Đaminh. Những vị sáng lập này không đề cao bản thân và tự ghét mình, họ chỉ ao ước làm hài hòng Thiên Chúa. Các dòng của họ, phong phú nhân đức và nghiêm ngặt trong các nền tảng, phát triển mạnh trong tình huynh đệ và nghèo khó. Bất kể những sa ngã hiện thời, sự toàn hảo nguyên thủy của các dòng này vẫn không thay đổi, như được nêu gương bởi đời sống các thánh như Tôma và Phêrô.
Các thánh như Phanxicô và Đaminh đã thành lập dòng với những nền tảng độc đáo: nghèo khó và ánh sáng khoa học, theo thứ tự tương ứng. Các vị sáng lập này, như các hiệp sĩ đích thật, đã lao nhọc để tiêu diệt nết xấu và vui trồng nhân đức, phục vụ như các trụ cột của Hội Thánh. Dòng của họ, bất kể những lụn bại hiện nay, tiếp tục cung cấp một con đường toàn hảo cho những ai đi theo các nền tảng nguyên thủy.
Thiên Chúa giải thích rằng sự tuân phục trong các dòng tu thì được hướng dẫn bởi Chúa Thánh Thần, Người hoạt động qua các bề trên. Người đã cho thấy vị trí và sự toàn hảo của sự tuân phục, bây giờ đề cập đến nhân đức vâng phục và tội không vâng lời. Những ai muốn đi vào tình trạng toàn hảo và vâng phục đặc biệt thì phải thi hành như thế với ánh sáng của đức tin, chết đi ý riêng của mình với việc ghét bỏ mọi đam mê nhục dục. Họ phải yêu quý sự vâng phục đích thực và mau chóng, sự kiên nhẫn, và khiêm nhường, là các nhân đức duy trì sự vâng phục.
Người vâng phục phải bỏ qua sự giầu sang và ý riêng, hiểu rằng họ không thể đi qua của hẹp của Thiên Đường với những gánh nặng này. Họ tuân giữ lời hứa tự ý sống khó nghèo và từ chối sở hữu bất cứ gì, vì biết rằng sự bất tuân phục dẫn đến sự suy đồi. Đàng khác, người bất tuân bước đi cách kiêu hãnh, ngẩng cao đầu, và do dự vâng phục. Họ thường phá vỡ lời hứa khiết tịnh và đắm chìm trong đời sống xa hoa, bị bao quanh bởi các quan hệ và bạn bè trần thế.
Người vâng phục toàn hảo thì vượt trên nhục dục và ích kỷ, họ coi việc ghét bản thân như một tôi tớ trong linh hồn để xua đuổi kẻ thù là sự ích kỷ. Họ yêu quý sự khiêm nhường và khinh chê chính bản thân, và đổ đầy linh hồn với các nhân đức và các thói quen của dòng tu. Linh hồn này tìm thấy sự bình an và yên tĩnh, sống trong khu vườn thực sự khiết tịnh, với ánh sáng đức tin thánh thiện tập trung vào chân lý của Thiên Chúa.
Những kẻ thù bị xua đuổi bởi người vâng phục gồm sự ích kỷ, kiêu căng, thiếu kiên nhẫn, không vâng phục, không trung thành, tự phụ, bất công, thiếu khôn ngoan, không điều độ, phóng túng, ngu dốt, và lười biếng. Người vâng phục dùng con dao thù ghét để giết chết ý riêng, mà nó nuôi dưỡng các kẻ thù này, để được tự do và bình an. Các thiệt hại và gánh nặng của sự vâng phục không gây khó khăn cho họ, vì họ nhìn thấy thánh ý của Thiên Chúa trong các mệnh lệnh của bề trên.
Người vâng phục mong muốn tự khinh chê bản thân và vui vẻ trong sự kiên nhẫn, cam chịu những thử thách với niềm vui. Họ trò chuyện với những ai kính sợ Thiên Chúa và tìm cách đưa những người tội lỗi ra khỏi tình trạng khốn khổ của mình. Những cuộc nói chuyện của họ thì tốt và hoàn hảo, đầy tình huynh đệ. Họ biến tâm hồn mình như một thiên đường, ngập tràn sự khiêm nhường và không ngừng cầu nguyện, họ tìm cách vận động cơ thể để chống với sự lười biếng. Người vâng phục là người đầu tiên đến ca đoàn và là người sau cùng rời chỗ ấy, họ thích phục vụ người nghèo, nghiêm ngặt tuân giữ lời khấn khó nghèo. Họ vui vẻ chia phần với anh em trong dòng và chỉ nghĩ đến vương quốc trên trời.
Trái lại, người bất tuân sống trong tình trạng đau khổ, buồn bã, và hỗn loạn, bị giày vò bởi lương tâm mình và họ thù ghét dòng cũng như bề trên. Họ sống cho khoái lạc nhục dục, tránh biết mình và không muốn gặp gỡ anh em trong dòng, họ luôn là người sau cùng đến tập hát và là người đầu tiên rời chỗ đó. Sự bất tuân khiến họ mất đi ánh sáng của sự vâng phục, gây nên chiến tranh và tiêu hủy sự bình an. Họ lao nhọc trong biển đời giông bão mà không được yên tĩnh và thanh thản do sự vâng phục đem lại.
Thiên Chúa không thưởng công theo sự lao nhọc khi vâng phục hay thời gian dài ngắn, nhưng theo tình yêu và thái độ mau mắn vâng phục. Những phép lạ thường được thực hiện qua sự vâng phục, cho thấy sự toàn hảo của nó. Mọi sự người vâng phục thi hành đều là một nguồn để lập công. Thực phẩm của họ là sự vâng phục, và họ uống kiến thức của Thiên Chúa, trở nên say sưa với tình yêu và sự vâng phục Ngôi Lời. Họ vẫn vững mạnh, lèo lách qua biển đời với tâm trí bình tĩnh và thanh thản cũng như tâm hồn an bình, nhận cùng đích từ Thiên Chúa, đấng Tạo Hóa.
Sự vâng phục đích thực nhận được gấp trăm lần, như Đức Giêsu đã hứa trong Phúc Âm, và còn có sự sống đời đời. Gấp trăm lần là sự toàn hảo của đức ái, nhân đức toàn hảo nhất. Linh hồn vâng phục lấp đầy tâm hồn với tình yêu của Thiên Chúa, hiểu rằng bà phải yêu mến tha nhân và Thiên Chúa trên hết mọi sự. Bà vẫn vâng phục cho đến chết, có được lửa bác ái thánh thiêng và cảm nghiệm được niềm vui và bình an của một tâm hồn độ lượng và không chia cách.
Người vâng phục nói những lời an bình trong suốt cuộc đời và nhận được sự sống đời đời khi chết. Họ hiểu và biết sự thiện hảo của Thiên Chúa theo mức độ họ trao cho Người. Với ánh sáng đức tin, bừng cháy trong lò lửa bác ái, và kèm theo là các nhân đức như kiên nhẫn, cương nghị, và kiên trì chịu đựng, người vâng phục nhận được cùng đích của mình từ Thiên Chúa, Biển Thái Bình.