Kính anh Huệ Nhật,
Tôi đã nhận và đã đọc thư anh. Cám ơn anh về cái thư ấy. Ðọc đến cái thư ấy tôi mới biết phần nào lý do anh cải đạo.
- Một cao tăng nào đó đã cư xử với anh thế nào đó trong suốt 32 năm. Thật là phí phạm, thời gian luôn luôn là vàng bạc.
- Ðã được Thiên Chúa mặc khải. Trăm lần nghe không bằng một lần thấy.
Với những điều đó đã củng cố đức tin của anh vào Thiên Chúa. Tôi viết thư với anh cũng để xem cái kinh nghiệm mà anh có được nhờ sự mặc khải. Nhưng qua thư anh, tôi thấy Thiên Chúa chẳng là gì cả. Ví dụ như:
* 1. Khi tôi đề cập đến Tin Lành và Thiên Chúa Giáo đánh nhau. Anh không có được kinh nghiệm do Thiên Chúa mặc khải để rao truyền cho tôi. Anh lại cầu hòa bằng cách so sánh với vài cái hiện tượng xấu bên Phật giáo. Tôi cứ tưởng những tôn giáo thờ Chúa, luôn luôn có Chúa bên cạnh dẫn dắt, chứ tôi đâu có ngờ.
* 2. Anh đề cập đến đời thường của PCT. Tôi nghĩ anh nên đi xưng tội đi. Ờ mà quên, bên Tin Lành có cái lệ đi xưng tội không? Tại sao tôi nói thế? Vì theo quan điểm (đức tin) của những Christians thì PCT đã hành động theo luật tự nhiên mà Thiên Chúa đã tạo ra. Thiên Chúa đã rút bớt cái xương sườn của Adam để tạo cho ông một người nữ Eva. PCT đã vâng ý Chúa. Tôi tâm đắc điều đó và ai nữa.
- Chính Luther cũng đã không vượt qua được điều đó, nên đã tách mình ra khỏi Thiên Chúa giáo và thành lập Tin Lành (gạt bỏ những nghịch lý trong T. C. giáo)
- Tôi đọc cuốn Văn Sử Ðịa TC chương nói về đời sống tồi tệ dâm loạn của những vị Giáo Hoàng. Tôi càng lấy tâm đắc ấy để binh vực các vị ấy.
Cái gì hợp với tự nhiên là vâng ý Chúa. Họ vâng ý Chúa thì làm sao mà trách.
* 3. Anh viết "nếu câu nói của Paul Tillich mà được mặc khải, được tái sinh con người mới thì chắc chắn là đúng. Những người như Meister Eckhart, Nicolai Berdyaev, Paul Tillich đã ăn cơm của Chúa mòn răng mà cũng lung lay niềm tin.
* 4. Cũng về trường hợp Paul Tillich, anh viết "câu trên chỉ là một logic như muôn ngàn logic" nói thế thì hết rồi. Tận ngôn rồi.
* 5. Nếu PCT không hành động như thế thì PCT đã trở thành thần tăng rồi.
* 6. Anh viết, nhưng anh viết thành hàng dài, tôi ngắt lại cho dễ đọc, như:
bận bịu thê nhi,
bất kỳ tài sản,
bất mãn hư danh,
tam bành lục tặc,
hục hặc nội tâm,
âm thầm lo lắng,
liến thoắng lo toan,
chứa chan vui vẻ,
mạnh khoẻ ù ù,
đường tu êm ái,
thoải mái trần lao,
hư hao bóng tối,
bối rối gạo tiền,
ưu phiền sinh tử,
mệt lữ sinh nhai,
lai rai sinh đẻ,
..........
..........
Cứ mỗi câu là biểu tượng cho một hạng người. Thành ra một lũ người hỗn mang. Mà chính họ được Thiên Chúa tạo ra. Bây giờ lại đổ thừa cho tội nguyên thỉ. Adam và Eva ai tạo ra? Thế giới nầy do mình bày ra rồi lại giận dữ. Hứa hẹn rất nhiều mà làm thì chẳng được bao nhiêu, xin lỗi anh.
* 7. Tôi là người tin Phật nên tôi tin cõi Ta bà nầy. Cõi nầy có những bản chất căn bản, không có chúng thì không thể gọi là cõi Ta Bà được mà là Thiên Ðường hay Ðịa Ðàng. Ở Bắc Cực mà chê là lạnh thì đâu phải Bắc Cực. Cho nên những điều xấu xa bên Phật Giáo mà anh nêu ra để mà xỉa xói thì cũng thế thôi. Cõi Ta Bà mà. Việc đó thường thôi. Mình hướng đến mặt trăng, chứ đâu phải hướng theo ngón tay chỉ mặt trăng. Ngón tay có bị ghẻ, bị cùi, bị sức thì cũng thây kệ. Chức năng của nó là chỉ, nó làm tròn bổn phận của nó là tốt rồi. Ngón tay là của một con người, mà đã là con người thì "phàm phu ơi, rất đổi là phàm phu".
* 8. Trong thư anh, phản phất cái sân si khi anh viết để chế nhạo một bài chú bên Phật Giáo. Nguyên văn của anh:
"Bất khả tư nghị hay bất khỉ tư ngạ
Kha kha gì cổng hay khổng khổng gì ca
Khả Khả gì công hay không không gì cả"
Ðó lối nhại lại một bài chú của Phật Giáo. Chính điều nầy đã lộ cho tôi thấy cái bản chất của anh. Liệu tôi có còn viết cho anh nữa hay không?
* 9. Trong thư trước của tôi, tôi chỉ nêu ra cái nét lớn để tự anh chiêm nghiệm, tôi không muốn nói huỵch toẹt ra. Không phải tôi mong anh trở lại Phật Giáo. Anh viết "Chúng ta có tự do để mời Người vào lòng mình, xin Người đóng đinh tội lỗi của chúng ta vào trong sự chết của Người trên thập tự giá; để chúng ta được tái sinh trong sức sống phục sinh của Người".
* 10. (I. Corintõ:20) "Hỡi anh em, về sự khôn sáng, chớ nên như trẻ con; nhưng về sự gian ác hãy nên như trẻ con vậy"
Trẻ con thích kẹo, ưa có quà cáp nên ưa ngả tay ra nhận gạo, thực phẩm để có sự khôn sáng. Vậy mà khi ban phát gạo và thực phẩm, họ nhân danh tình yêu của T. Chúa. Ban phát có điều kiện, không vơí cái tâm bình đẳng.
* 11. Bây giờ nếu tôi đưa ra bất cứ ý kiến nào, dù là của vị Linh mục, dù là của vị Mục sư, dù là học giả nào, anh cũng phản bát với lý do là họ chưa được TC mặc khải. Và mặc khải với không mặc khải khác nhau như thế nào. Như thế nào gọi là chưa được mặc khải. Ngay như Paul Tillich cũng là vị mục sư bề trên mà anh cũng chê, trong khi anh là kẻ mới vào, anh viện lý do anh được mặc khải cho nên anh hơn tôi, hơn cả Paul Tillich.
Không thể phản bác một cách khống không. Dù PCT có trái sai gì trong đời thường nhưng trong lý luận trình bày tư tưởng của mình đều có trưng dẫn đàng hoàng (Ai viết, nói), viết ở đâu trong trường hợp nào, xuất bản ở đâu, trang ấy, còn anh thì anh ăn nói hồ đồ, nói cho bằng được bất cần chứng cớ.
* 12. Ngay như Thánh Kinh có phải do Christ viết đâu, mà Thánh Kinh là tập hợp những nhận thức của các tông đồ, do vậy Thánh Kinh không logic được và họ đã làm buồn lòng Thiên Chúa, mà sau nầy Thánh Kinh đã đày đọa Gallilé, để lại một vết nhơ không tẩy xóa được, quá cường điệu.
* 13. Riêng kinh điển của Phật Giáo thì bất cứ ai mà để tâm tới đều bị cuốn hút vào các tư tưởng phóng khoáng của Ðức Phật.
Ðức Phật không hứa hẹn gì cả mà còn nhắc nhở "Ðừng vội tin những gì vì thường nghe nhắc nhở đến điều ấy luôn; đừng tin tưởng điều gì vì đó là một tập tục đã qua rồi của ngàn xưa để lại... (Kinh Kalarna). Tất cả những lời Phật dạy là nói ra những sự thật (chân lý) mà không ai phản bác được như:
- Tam Pháp ấn
- Tứ Diệu đế.
Anh cứ lấy Lời Chúa phản bác như thế nào, tôi nghe lọt tai không. Ngay như thuyết Luân Hồi, khoa học cũng có nhưng không hoàn chỉnh và rốt ráo bằng. Tôi chưa gặp một tư tưởng gia nào trên thế giới cho đến hiện nay phản bác giáo lý nhà Phật, thậm chí họ còn nhờ dựa vào giáo lý ấy để khám phá vũ trụ.
Hồi ở trong nhà tu Phật Giáo, mỗi khi uống nước anh phải quán. Anh thấy khoa học chưa? Trong khi đó khoa học phải nhờ đến kính hiển vi.
Chúa thì chỉ nói rằng chỉ tạo ra quả đất này trong khi còn 08 hành tinh khác tạo thành hệ mặt trời (thái dương hệ). Ðức Phật không nói nhiều về vấn đề nầy, vì chúng không có lợi cho việc tu chứng, giải thoát gì cả. Như chuyện người bị mũi tên bắn trúng, việc trước tiên là rút mũi tên đã (cứu khổ) rồi sau đó muốn làm gì thì làm.
Phải nói rằng toàn bộ giáo lý nhà Phật mô tả rất chính xác hiện tượng trên thế giới và phương pháp hóa giải những hiện tượng ấy. Kiến tạo cho con người một đời sống hạnh phúc, chứ không chờ ai đem hạnh phúc cho mình. Người theo Phật không ỷ lại, không van xin ai cả. Giáo lý Phật dạy cho họ biết rằng chẳng có ai có khả năng ấy ngoài khả năng của chính mình (the courage to be). Con người của Phật Giáo không vong thân lúc nào cũng tự biết mình là ai. Họ không sợ vào địa ngục vì chẳng có ai có thể đày đọa họ vào địa ngục, trừ chính họ ra. Họ thoát ra ngoài mọi ràng buộc của thế gian nếu họ có nghiên cứu giáo lý
* 14. Những Christians dĩ nhiên là chê "Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi" vì họ đã có Chúa dẫn đi rồi. Sống còn chưa biết làm sao biết được chết. Ở đó mà chờ ngày phán xét cuối cùng. Xin lỗi anh, trong thế giới Phật Giáo mà nghe chuyện đó thì không thể không tức cười. Khôâng có ai có quyền phán xét ngoại trừ chính mình ra.
Một người không biết Chúa, nhưng suốt đời họ luôn luôn làm việc lành; một người theo Chúa nhưng suốt đời làm việc ác. Khi họ chết ai là người được lên thiên đường. Nếu vì người này khi sống họ theo Chúa, bây giờ chết họ được lên thiên đường. Tình yêu dành cho phe ta.
* 15. Anh nói Thượng Ðế là Tình Yêu. Về mặt sự thì chấp nhận được, nhưng về mặt lý, thì tình yêu chỉ là một cảm thọ. Theo Phật Giáo thì cảm thọ cũng là vô thường, nếu Chúa là Tình Yêu thì Chúa cũng là một thứ cảm thọ nên cũng vô thường, tức là không có Thượng Ðế. Ðừng bắt tôi tin cái thứ vô thường.
Anh mách cho tôi biết rằng "Người tự xác định rằng "Ta là Ðấng Tự Hữu, nhưng anh không chứng minh được Người tự hữu như thế nào khi mà Người đã mặc khải cho chính anh, anh nói thế.
Hy vọng rằng đến một ngày nào đó anh đạt đến tình trạng thấu thị thì lúc đó tôi mới tin".
* 16. Ðừng chủ quan, hãy khách quan một chút để nhìn ra thế giới khi mà ảnh hưởng của Ðức Ðạt Lai Lạt Ma và Suzuki đã làm cho những người cầm đầu giáo hội Christian bồn chồn lo ngại. Mục sư thì mở thiềân đường chính ngay trong nhà thờ. Nhà thờ thì bán, tôn giáo khác mua làm nhà nguyện của họ. Phải nói rằng hiện nay trên thế giới đức tin TC đang lung lay. Họ run và chính Chúa cũng run khi thấy các đứa con của mình lần lượt bỏ mình ra đi. Tôi có những cuốn Bodhi Leaves (lá Bồ Ðề) do chính những Christian viết. Họ đã bỏ đạo họ như anh bỏ đạo anh, nhưng họ khác anh ở chỗ, họ tìm được niềm tin mới, trong sáng hơn mà gieo cái sáng đó cho mọi người nên họ viết Bodhi-leaves. Họ không chê bai gì TC mà chỉ vì họ không thỏa mãn những chân lý không đảm bảo cho đời sống tâm linh của họ.
* 17. Tôi không muốn tranh hơn thua với anh như anh đã nói anh hơn một cao tăng nào đó, tôi thì chẳng phải cao tăng mà chỉ là tên phàm phu bị bịnh tai biến mạch máu não mà viết nhiều như thế nầy là cũng vượt sức nó rồi
* 18. Nhất là khi mà người ta sắp lên sao hỏa định cư mà mình còn ngồi đây nói chuyện xưa. Thì giờ là vàng bạc mà phí phạm vào việc nầy thì vô ích quá.
* 19. Ðức Phật dạy hãy là hiện tại đừng tiếc nuối dĩ vãng, và đừng hy vọng vào tương lai (dĩ vãng thì qua rồi, còn tương lai thì chưa tới).
* 20. Viết nhiều là một tính xấu của tôi, tật nói nhiều cũng thế. Aûnh hưởng do hồi trước làm chủ bút cho một tờ báo Gia Ðình Phật Tử. Nói nhiều mang vọng ngôn. Nếu những điều tôi viết là lợi lạc thì tôi xin hồi hướng khắp tất cả, nếu là bất lợi tôi xin sám hối tội từ tâm khởi.
* 21. Ðứa con út của tôi thấy thư anh dày, tò mò nó đọc, nó nói với tôi rằng: Cái ông này biết giáo lý Phật ở mặt chữ mà thôi, thật ra chẳng biết gì cả về Phật Giáo, chỉ thấy được mặt xấu của người ta mà thôi. Nhân vô thập toàn. Trách người tức là trách mình.
Bao công xử án lúc nào cũng phải đạt yêu cầu "Tâm phục, khẩu phục". Nếu không đạt điều ấy thì vụ án chưa kết thúc.
Kính chúc anh + gia đình được vô lượng phước lạc.
Kính chào anh.
Ph. V. Hai.